Ôn Văn chào hỏi Tiêu Tân Lôi: "Ôn chuyện cũ để sau hãy nói, việc cấp bách bây giờ là..."
Ôn Văn còn chưa nói xong thì cả thị trấn Cổ Tích đã rung chuyển, giống như động đất vậy.
Bầu trời phía trên trở nên u ám với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, từng khối lá chắn hàn băng hình lục giác bao phủ lấy toàn bộ thị trấn này, mà từ khe hở hàn băng kia, thỉnh thoảng có sương đỏ rót vào làm cả thị trấn Cổ Tích này trở nên mơ hồ.
Shermore lập tức bịt mũi lại, mà Ôn Văn cũng lộ ra vẻ mặt sâu xa.
Làn sương màu đỏ này có chút giống với cuồng khí của anh, nhưng hiệu quả thì yếu hơn rất nhiều, có lẽ phải kết hợp với đám sâu độc trong bụng nhân loại mới có thể làm người ta nổi điên.
Mà bản thân Ôn Văn, mỗi tế bào đều đang vì loại sương đỏ này mà nhảy cẫng lên!
Đám cuồng khí nhỏ không thể nhìn thấy khẽ lay động ở bên người Ôn Văn, cuồng khí đang hấp thu làn sương đỏ này với tốc độ cực nhanh.
Tuy Ôn Văn đã nhận ra biến đổi này nhưng cũng không ngăn cản cuồng khí mở rộng.
Loại sức mạnh này vốn thuộc về bản thân anh, hơn nữa còn rất hữu dụng, nhưng anh chỉ có thể ảnh hưởng tới người bình thường mà thôi, gia tăng cũng có giới hạn, hiện giờ có cơ hội để cuồng khí lớn mạnh, Ôn Văn vui mừng còn không kịp.
Bởi vì màu sắc khá tương đồng nên Tiêu Tân Lôi và Shermore cũng không phát hiện cuồng khí trên người Ôn Văn.
Vẻ mặt Tiêu Tân Lôi nghiêm nghị nhìn bầu trời, theo biến hóa ngày càng gia tăng, trong không khí mơ hồ xuất hiện những bóng dáng vặn vẹo, trước đây cô nhìn thấy hình ảnh phía sau mình ở trong kính chính là cảnh tượng này!
"Đây chính là hỗn loạn lớn mà tôi đã nói trước đó, Tân Lôi, cô tìm một nơi trốn trước đi, cố gắng đừng hít loại sương này, 'Đại Thám Tử' ông đi theo tôi, tình huống cụ thể thế nào trên đường vừa đi vừa nói."
Nhìn thấy loại sương mù này, Ôn Văn liền biết nếu tiếp tục kéo dài nữa thì sẽ không ổn.
Không ai hiểu rõ tính chất của cuồng khí hơn anh, mà sương mù màu đỏ này chính là cùng loại với cuồng khí.
Ban đầu, nhân loại ở thị trấn Cổ Tích vì khả năng gia tăng mà sẽ ít bị sương mù này ảnh hưởng hơn, nhưng nếu hít vào ngày càng nhiều thì nói không chừng bọn họ sẽ thật sự tự giết hại lẫn nhau.
Sau đó hai người ăn ý đi tới hướng Vương cung.
Shermore đi theo phía sau Ôn Văn, có chút suy ngẫm nhìn Ôn Văn, tuy Ôn Văn lộ ra dáng vẻ ngừng thở nhưng hắn có thể cảm giác được Ôn Văn căn bản không hề quan tâm làn sương này có vấn đề gì hay không.
Mà giờ phút này, trong lòng Shermore kỳ thật có rất nhiều suy nghĩ nhưng hắn không nói với Ôn Văn.
...
Mấy ngày nay, Lý Diễm vẫn luôn sống trong thị trấn Cổ Tích, trải qua cuộc sống mà hắn vẫn luôn thiết tha mơ ước.
Áo tới thì đưa tay, cơm tới thì há mồm, muốn gì thì có cái đó.
Hắn biết ở đây có vấn đề nhưng hắn vẫn luôn trốn tránh suy nghĩ vấn đề này, đối với hắn mà nói, cuộc sống chân thực nhưng đau đớn thì không bằng hưởng thụ vui sướng nhưng giả tạo!
Cho nên chỉ cần có thể ở nơi này sinh hoạt thoải mái, cho dù có âm mưu thì có sao đâu chứ?
Sự hưởng thụ ở trấn Cổ Tích này, cho dù hắn có bán cả hai quả thận đi cũng không mua được.
Ví dụ như người phụ nữ xinh đẹp đang khổ sở suy nghĩ nước đi của cờ năm quân ở trước mặt hắn, nếu là ở bên ngoài, cả đời hắn cũng đừng nghĩ tới chuyện nhúng chàm một người như cô.
Người phụ nữ này tên là 'Tình Nhật', là một hoa tinh linh có đôi cánh xinh đẹp như cánh hoa ở trên lưng, trên người mặc áo ngắn và quần ngắn rất gợi cảm, tay chân và đỉnh đầu có vòng hoa tỏa ra mùi hương thơm ngát, so với nữ minh tinh xinh đẹp nhất trong TV còn chói mắt hơn.
Hai bọn họ đang chơi cờ năm quân, người thua sẽ bị phạt, phải vô điều kiện đáp ứng một yêu cầu của người thắng, có thể là giặt quần áo, làm cơm, hoặc là ca múa hát.
Thuận tiện nói luôn, bởi vì Tình Nhật không quá thông minh nên cứ thua mãi.
Lúc này Lý Diễm đang vừa suy nghĩ xem bước tiếp theo nên đi thế nào vừa tự hỏi xem nên bảo Tình Nhật làm gì, mấy ý tưởng táo bạo kia hắn đã chơi chán rồi, hiện giờ hắn càng thích những thứ văn nghệ hơn.
Đột nhiên Lý Diễm cảm thấy không đúng, sau lưng ngứa ngứa, tựa hồ có thứ gì đó muốn chui ra.
Cảm giác này làm Lý Diễm đau đớn không chịu nổi, vì thế hắn bạo lực xé phần áo ở sau lưng mình, tiếp đó có hai thứ gì đó từ trong áo vươn dài ra, Lý Diễm mới thoải mái một chút.
Lý Diễm nhìn lại, chỉ thấy sau lưng mình thế mà lại xuất hiện đôi cánh lớn giống như cánh hoa, hình dạng rất giống đôi cánh của Tình Nhật!
"Mình mọc cánh rồi, này không phải cuối cùng mình trở nên giống như Tiểu Tình Tình à?"
"Lẽ nào Tiểu Tình Tình cưỡng ép mình ở lại trong trấn là vì muốn biến mình thành giống như cô ấy? Này đại khái chính là yêu đi?"
Lý Diễm bị suy nghĩ của mình rung động, ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Tình Nhật.
Thế nhưng Lý Diễm hoảng sợ phát hiện, Tình Nhật cũng biến hóa như hắn, nhưng biến hóa có vẻ không tốt đẹp cho lắm.
Cánh của Tình Nhật dần dần héo rũ tróc ra, làn da non mịn trở nên thô ráp, tóc cũng bong ra, cơ thể mảnh mai xinh đẹp trở nên to lớn mạnh mẽ, trên gương mặt xinh đẹp mọc ra râu mép, cô vẫn mọc bộ quần áo lúc ban đầu nhưng phần ngực đã gia tăng lên rất nhiều.
"Cô, cô, cô...."
Lý Diễm bị dọa tới run lẩy bẩy, vì sao tình nhân trong mộng của mình đột nhiên lại biến thành dáng vẻ quỷ dị này?
Hắn không biết rằng chủng tộc hoa tinh linh này không quản là nam nữ già trẻ lớn lên chỉ có một dáng vẻ này, vì thế một khi mất đi đặc tính chủng tộc, bọn họ sẽ biến thành dáng vẻ thế nào là rất khó đoán...
Hoa tinh linh Tình Nhật cũng phát hiện biến hóa của mình, Tình Nhật ôm mặt phát ra tiếng hét chói tai... không, là tiếng hét hùng hồn chói tai.
Nghe thấy âm thanh đó, Lý Diễm lại càng bất lực hơn, âm thanh này lại càng chứng minh Tình Nhật là đàn ông!
Bên này Lý Diễm vừa rơi vào tình thế tình yêu tan sụp đổ, bên kia hoa tinh linh Tình Nhật nhìn Lý Diễm bằng ánh mắt đầy căm hận, Tình Nhật nghĩ rằng Lý Diễm đã cướp đi sức mạnh của mình.
Về phần tình cảm của Tình Nhật và Lý Diễm... đối với hoa tinh linh vừa xoa chân vừa la hét mà nói, có khả năng thích một DS dáng vẻ xấu xí sao?
Này chẳng qua là vì bị cấp trên ép buộc, đang hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Hiện giờ sức mạnh biến mất, Tình Nhật cũng không nghĩ nhiều như vậy, quơ bừa con dao gọt trái cây đâm về phía Lý Diễm, nhắm thẳng vào vị trí trái tim, muốn một phát trí mạng.
Nhưng Lý Diễm hiện giờ khác với Lý Diễm trước kia, đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã tránh qua một bên, né đi.
Khoảnh khắc này Lý Diễm chỉ biến trốn tránh, hoàn toàn không nghĩ ra vì sao khi nãy Tiểu Tình Tình vẫn còn hiền dịu mà bây giờ đã hung tàn tấn công mình như vậy.
Lý Diễm không có ý chống cự, bởi vì Tình Nhật thoạt nhìn rất đáng sợ, hắn cảm thấy mình không đánh lại đối phương.
Lý Diễm chính là người hèn nhát như thế, cho dù đột nhiên có được sức mạnh thì cũng không biết nên sử dụng như thế nào.
Mắt thấy Lý Diễm sắp bị Tình Nhật đâm chết, đột nhiên bầu trời trở nên u ám, làn sương đỏ bay vào mũi Lý Diễm, nháy mắt hắn dừng lại, trên mặt lộ ra biểu cảm kiên định, nhanh lẹ tránh né lưỡi dao của Tình Nhật, sau đó xoay người lại đánh nhau.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo